Những thể xác không lớn lên theo thời gian
Những thể xác cứ mãi hoài thơ ấu
Những thể xác mỗi người một vẻ
Chỉ cùng chung một chữ" Vô hồn"...

Uống nước độc giữa khe khi khát cháy
Mẹ của em một chiều lên rẫy
Gặp sương phun chất độc phát quang
Để giờ đây thể xác không đàng hoàngEm vẫn phải sống ôm nỗi đau nhân thế

Để nhân gian cảm nhận sự ác tàn
Giữa tình yêu cha mẹ, xóm làng
Để nhân loại vạch trần loài lang sói...
Chứng nhân đấy cần gì ai phải hỏi
Khỏi phải bàn những triết lý cao sang
Loài xâm lăng đã để lại ngỗn ngang
Những thân tàn sau những lần càn quét
Tội tày trời sao loài người chưa xét
Bóp nghẹt tim những gương mặt ngẫn ngơ
Em có kêu được đâu? Sao phải bắt em chờ...
Công lý hỡi... Những tâm hồn vô tội...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét