Thương nàng Tô Thị cõng con
Một mình thân liễu lên non chờ
chồng
Bỏ nương ngô, bỏ ruộng đồng
Trung trinh vững một cõi lòng
mỏi mong
Mặc cho sấm sét mưa giông
Bao ngày nắng rét ngóng trông
đợi chờ
Trần mình cùng với con thơ
Hóa thân thành đá bơ vơ giữa
đời
Ngẫm rằng ngữa cổ hỏi Trời!
Hỡi nàng Tô Thị của thời xưa đâu?!?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét