Sáng em trách mưa,Trưa em trách nắng
Chiều em lầm bầm mắng ta
Ước gì có một bữa xa
Để cho ta có một ngày không em.
Rồi một hôm em về quê thăm mẹ
Nhà vắng tanh thơ thẩn một mình ta
Thấy nhớ ghê một tiếng rầy la
Vô hồn chân bước ngẫn ngơ ra vào
Ước gì em ở nơi nào
Cũng vào ra, cũng nao nao trong lòng
Bây giờ mới thấy nhớ mong
Thèm nghe một tiếng la rầy của em./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét