TRANG CHỦ

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

MỘNG DU


MỘNG DU
 
Có những lúc ta muốn ôm lấy bờ vai nhỏ kia
Vuốt từng gợn tóc
Để em gục vào ta rồi khóc
Khóc cho những hờn nghen
Khóc cho phận bạc
Khóc cho vơi đi những nhớ thương… tủi buồn…
Nhưng có thể nào níu  được không gian
Khi hai đứa ở hai đầu xa cách.
Có những lúc ta muốn dìu em
Vượt qua sóng dữ
Hai đứa mình về miền đảo vắng
Ta rong chơi trên triền cát nắng
Ở nơi đó chỉ có gió và ta…
Nhưng rồi cũng chẳng thể vượt qua
Bao cản lực, ngấm ngầm bão tố
Lại mang đến cho em sầu khổ
Miệng thế gian…
Có những lúc ta muốn cùng em lang thang
Qua trọn vẹn những miền thương…nhớ…
Cho đêm về không cô đơn trăn trở
Nhưng chẳng thể kéo dài được đêm
Dẫu gặp gỡ kia với khao khát cháy lòng
Dẫu chỉ là một giấc mơ hoang…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét