Má ơi! Má đã đi rồi!!!
Con về khóc má đơn côi một mình
Con gọi sao má lặng thinh
Cứ Bình yên giấc vô thường Má ơi!
Má đi chẳng dặn một lời!?!
Con chơi vơi ...mãi chơi vơi... Một mình...
(Kính dâng hương hồn má)
Con đã mất người con yêu nhất
Trọn nữa hồn con! Là má... Má ơi!!!
MINH HÙNG ĐÀ NẴNG PHỐ
Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012
VÔ THƯỜNG
Tìm quên trong cõi mộng trường
Để bình yên giấc vô thường gặp nhau
Người đi để lại vạt sầu
Kinh cầu lạc giọng, chuông buồn nhẹ rơi...
Buồn thương cánh hạc buông lơi
Nhện giăng tơ đợi, chiều rơi mặt hồ
Trăng lên dợn nước sóng xô
Liễu gầy rũ bóng ven bờ cô liêu
Ước thành cơn gió phiêu diêu
Đến bên người để vơi niềm nhớ thương
DA DIẾT MÙA
Mùa lãng đãng dần trôi
không kịp níu
Thu vội qua xao xác liễu
thêm gầy
Vàng chiếc lá cuối cùng
chao chát rụng
Em giấu heo may trong khăn
lụa bập bùng...
Ở lại chỉ... riêng tôi nơi xóm nhỏ
Đâu còn chi hồn lạc ngõ
mất rồi
Giữa phố xá mà lòng cô
liêu lạ
Hà nội xô bồ sao chợt thấy
đơn côi...
Thành phố buồn khi nổi nhớ
chơi vơi
Này khăn mỏng, áo dài em
có biết!
Em giữ trọn mùa...
da diết
tôi!!!
...
LẠC
Trời thu lạc sang đông
Chiều Tây hồ mênh mông
Sóng miên man hơi thở
Anh giật mình cứ ngỡ
Hôm nào ta bên nhau...
Vầng trăng lạc đi đâu
Để mặt hồ u tịch
Con cá đêm quẩy nghịch
Lạc câu kinh đêm sầu.
Xin có phép nhiệm màu
Giữ nguyên cầu Ô thước
Để chàng Ngưu nàng Chức
Mãi không lạc mất nhau...
Chấp tay xin nguyện cầu
Đừng lạc niềm thương nhớ
Dù muôn trùng cách trở
Vẫn như thuở mới yêu...
BÃO QUA
Gió lặng trời yên hàng cây
nghiêng ngã
Góc phố nhỏ nhoi rệu rã
nhát chổi lùa
Cơn bão vừa tan, nắng lên
như cợt đùa
Thảng hoặc đâu tiếng chuông
chùa xa thẳm…
Thời gian như đang cũng
trôi chậm chậm
Con chim ngậm ngùi...
ngơ
ngác...
tổ tan hoang...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)