TRANG CHỦ

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

KHÓC MÁ!!!

Má ơi! Má đã đi rồi!!!
Con về khóc má đơn côi một mình
Con gọi sao má lặng thinh
Cứ Bình yên giấc vô thường Má ơi!
Má đi chẳng dặn một lời!?!
Con chơi vơi ...mãi chơi vơi... Một mình...

(Kính dâng hương hồn má)
Con đã mất người con yêu nhất
Trọn nữa hồn con! Là má... Má ơi!!!

VÔ THƯỜNG



Tìm quên trong cõi mộng trường
Để bình yên giấc vô thường gặp nhau
Người đi để lại vạt sầu
Kinh cầu lạc giọng, chuông buồn nhẹ rơi...
Buồn thương cánh hạc buông lơi
Nhện giăng tơ đợi, chiều rơi mặt hồ
Trăng lên dợn nước sóng xô
Liễu gầy rũ bóng ven bờ cô liêu
Ước thành cơn gió phiêu diêu
Đến bên người để vơi niềm nhớ thương

DA DIẾT MÙA

Mùa lãng đãng dần trôi không kịp níu
Thu vội qua xao xác liễu thêm gầy
Vàng chiếc lá cuối cùng chao chát rụng
Em giấu heo may trong khăn lụa bập bùng...

Ở lại chỉ... riêng tôi nơi xóm nhỏ
Đâu còn chi hồn lạc ngõ mất rồi
Giữa phố xá mà lòng cô liêu lạ
Hà nội xô bồ sao chợt thấy đơn côi...

Thành phố buồn khi nổi nhớ chơi vơi
Này khăn mỏng, áo dài em có biết!
Em giữ trọn mùa...
                               da diết tôi!!!
...

LẠC


Cũng chỉ nghĩ về em
Mà lạc rơi nổi nhớ
Chiếc lá sen gió trở
Trời thu lạc sang đông
Chiều Tây hồ mênh mông
Sóng miên man hơi thở
Anh giật mình cứ ngỡ
Hôm nào ta bên nhau...
Vầng trăng lạc đi đâu
Để mặt hồ u tịch
Con cá đêm quẩy nghịch
Lạc câu kinh đêm sầu.
Xin có  phép nhiệm màu
Giữ nguyên cầu Ô thước
Để chàng Ngưu nàng Chức
Mãi không lạc mất nhau...
Chấp tay xin nguyện cầu
Đừng lạc niềm thương nhớ
Dù muôn trùng cách trở
Vẫn như thuở  mới yêu...

HÀ NỘI CHA VÀ CON














BÃO QUA


Gió lặng trời yên hàng cây nghiêng ngã
Góc phố nhỏ nhoi rệu rã nhát chổi lùa
Cơn bão vừa tan, nắng lên như cợt đùa
Thảng hoặc đâu tiếng chuông chùa xa thẳm…
Thời gian như đang cũng trôi chậm chậm
Con chim ngậm ngùi...
                           ngơ ngác...
                                tổ tan hoang...

VÔ ĐỀ


Đừng cố xóa làm gì
Em sẽ  chẳng xóa được đâu!
rồi nỗi nhớ thêm hằn sâu thêm đấy!
Những nỗi nhớ sẽ mãi hoài trỗi dậy!
Khi ai đó cố xóa đi
hãy lặng nhìn bằng ánh mắt từ bi
Em, sẽ thấy hồn mình thanh thảng
chuyện tình yêu đừng nghĩ thật đơn giản
Chẳng thể xóa được.... tim đau!!!!!!!!!!!!!!!!!!

MỘT MÌNH


Rằng yêu thì phải đam mê
Rằng yêu thì phải dại khờ thế thôi
Rằng yêu thì phải thật tôi
Mới chia một thuở tim yêu thật thà
Mới chia được tiếng lòng ta
Niềm vui, cay đắng, nỗi buồn, thi ca…
Bây giờ xa! đã thật xa!
Còn ta…ta với mỗi ta…một mình…

NGƯỜI QUẢNG QUÊ TÔI


Chỉ sóng gió với đen giòn nắng cháy
Thêm cái mặn mà của biển quê thôi
Có cái chân chất giọng nói chẳng đãi môi
Thật như đếm dân tôi đất Quảng.

HƯ ẢO


Người ơi ghé lại làm chi rứa!
Để nửa hồn này mãi lắc lay
Đêm ngày cứ thấy người hư ảo
Để bão đã tan bão lại đầy…
Người ơi ghé lại làm chi đây!?
Lâu đài trên cát tôi đã xây
Sóng đời xô mất còn đâu nữa
Đến xót thương chi? Kẻ trắng tay…

THƯƠNG NÀNG TÔ THỊ

Thương nàng Tô Thị cõng con
Một mình thân liễu lên non chờ chồng
Bỏ nương ngô, bỏ ruộng đồng
Trung trinh vững một cõi lòng mỏi mong
Mặc cho sấm sét mưa giông
Bao ngày nắng rét ngóng trông đợi chờ
Trần mình cùng với con thơ
Hóa thân thành đá bơ vơ giữa đời
Ngẫm rằng ngữa cổ hỏi Trời!
Hỡi nàng Tô Thị của thời xưa đâu?!?!



Ngày mai con đi học
Không có ba ở nhà
Chỉ có Bà Nội dẫn
Đừng buồn nghe con yêu!
Mai này con sẽ hiểu
Vì sao Ba xa nhiều
Vì sao những buổi chiều
Một mình Me đón bé
Cố gắng lên con nhé
Ba sẽ cùng với con
Ta thi đua học tập
Để không bị điểm thấp
Mai này cùng lên cấp
Ba về ngập tiếng cười
Mai con lớn nên người
Con gái Ba sẽ hiểu!!!

TỰ KHÚC

Rồi mùa cũng qua
Chồi sẽ nẩy trên cành trơ trụi lá
Đồng sẽ xanh không còn vương gốc rạ
Lúa xuân thì…
Rồi em sẽ vui
Thuyền cô độc tìm về bờ bến mới
Bao ngày mong đợi
Đón duyên nồng…
Rồi em hát ca
Những câu hát bình yên trên thảm cỏ
Nắng miên du…
Rồi ta sẽ quen
Ngày dần hết những mong chờ vô cớ
Chẳng nặng lòng những câu thơ dang dở
Hết đêm dài…
Rồi thôi cũng xa
Dòng đời cuốn trôi dần về hút mắt
Âu cũng chỉ do trời xếp đặt
Bến thanh bình…

Giấu

Ta giấu nỗi đơn côi
Trong giọt nắng cuối chiều
Ta giữ niềm cô liêu
Giữa muôn triều biển khát
Giữa con sóng ào ạt
Nghiền nát bờ đơn côi…
Ta giữ riêng ta thôi
Mối tình nào nông nỗi
Lời yêu nào trao vội
Giờ gió đổi, mây dời…

Hà Nội góc yên bình

Gió gọi mặt trời lên
Những hàng cây ườn mình ngủ nướng
Sương ể oải xô rèm…
Lũ chim khuyên giật mình gọi bạn
Tiếng gà xa gáy sáng rõ dài…
Lục đục kéo nhau ra phố theo đài
Phương thở một… hai… nhịp bài thể dục
Phố cổ phớt nét vàng đèn mờ đục
Tiếng giục nhau dọn quán bán khuya về
Chị hàng quà nhen bếp khói tràn lề
Anh bán dạo chở hoa về chợ sớm
Dừng bên phố kéo thuốc lào khói đượm
Hà Nội sáng yên bình…

Dặn

Vững bước nhé trên đường đời đã chọn
Gạt lệ đi đừng thoáng nét u sầu
Đừng ngoảnh lại quá khứ ở phía sau
Hãy bước thẳng tự tin lên em nhé!!!

hẫng

Em vừa nói nửa câu em im bặt
Thoảng chút hương thầm giữa đêm thâu
Sao em nói rồi dừng lại giữa câu
Nửa còn lại với bao điều bí ẩn
Ta tê dại cõi lòng… hụt hẫng…
Mãi vẫn vơ nữa cuối đó là gì!?!?!?!!!

ác mộng

Đêm trong giấc chập chờn
Ta mơ thấy Nàng...
Nàng Sita trong vũ khúc Mohiniattam
Quyến rũ
Mỹ miều
Phồn thực mà thoát tục
Đắm say lòng người
Ta say trong nét uyển chuyển
Ta lặng trong ánh nhìn
Nhưng kìa!?!
Sao có giọt lệ long lanh trên khóe mắt ?
Nàng khóc gì khi vũ khúc đến hồi say
Nàng buồn gì khi nhạc trổi ngất ngây
Để điệu múa bổng vô hồn run rẫy
Ta giật thót, rùng mình, tĩnh dậy
Vì tiếng thét của Quỷ
Rayana ...
                                         đứng đấy tự bao giờ!!!!!!!!!!!!!!!


NHỚ

Nhớ ngày nào chúng mình đi thi
Trời Sài Gòn chợt mưa chợt tạnh
Mưa rơi ướt làm dáng em mỏng mảnh
Nhìn chạnh lòng để thấy thương thêm
Ngọn đèn sáng thao thức mỗi đêm
Thêm trăn trở con đường mình hướng tới
Lòng lo lắng với bao điều nghĩ ngợi
Cứ chơi vơi lạ lẫm chốn thị thành
Nhớ quá đi thôi đôi mắt long lanh
Mong manh tình nhỏ chẳng thành lời trao gửi
Giờ xa rồi mùa thi về cứ ngỡ
Ta lại cùng thi sao nhớ quá đi thôi!!!!!!!!!!!!!!!

ĐỪNG NÓI YÊU MÃI MÃI


Xin hãy nói yêu thôi
Đừng nói yêu mãi mãi
Bởi mọi điều đều luôn thay đổi
Kể cả lời em nói yêu tôi
Hãy nói yêu… yêu thôi!
Như thế đã đủ rồi
Đừng nói yêu mãi mãi
Lỡ mai này chia phôi…
Lỡ mai mình chia phôi
Giữa cuộc đời nổi trôi
Hứa mà gì cho vội
Để thành câu nói dối
Cho một người đơn côi…

Ừ THÔI EM ĐI!



Ừ thì ta chia xa!!!
Chia xa nhỉ không chia tay đâu nhé!
Ừ rồi em đi!
Ta ở lại gom góp buồn quá vãng
Ừ rồi chia tay!
Ngày lại ngày thêm ngày vẫn thế!
Ừ rồi em qua!!!
Tình vẫn thế có gì mà suy nghĩ!
Ừ thôi buông lơi!

VIẾT NHỚ VÀO HƯ VÔ


Ta viết nỗi nhớ vào hư vô
Bằng tiếng kèn hamonica khản đặc
Gửi vào đêm khát khao yêu thương
Gửi vào đêm những cuồng si mộng mị
Nỗi nhớ thương dày xé cõi lòng…
Trả lại ta sự yên lặng nghiệt ngã của đêm
Cái bất cần của gió
Hoài vọng
               Đơn côi…
ừ thôi ta gọi khúc chia bôi
Môi bỏng rát bậc vô hồn nốt nhạc
Khắc từng nét giữa muôn trùng…
Bằng âm điệu
                    Trầm…
                                Lơi…..

Tháng sáu mùa thi


Ôi tháng sáu mùa thi! Đáng lẽ phải là " con đường học trò anh đưa em đi..." nhưng rồi lúc này mình phải tự phải đưa mình đi như cái ngày nào đó mình cũng tự một mình lũi thủi trước cổng trường thi và chẳng ai đưa cả! Có nhiều lúc mình vẫn nghĩ lại mà ngân ngấn... Nhưng hồi đó mình đã bật khóc đấy (* Buồn cười nhỉ) nhưng thật đó... Thằng đàn ông như mình đã có những phút giây như thế khi nhìn thấy các bạn ra khỏi phòng thi có Bố,, có mẹ hỏi han còn mình thì cứ thui thủi một mình... Và mình đã bật khóc... khóc vì tủi, khóc vì một mình lang thang... một mình giữa thành phố " thật to" đối với mình!! Giờ đây cũng mùa thi nhưng là mùa thứ n đối với mình... Bởi với quá nhiều lần phải trãi qua như thế nên cũng ko còn những cảm xúc như thế nữa!!! như sao vẫn lo lo lạ...buồn buồn lạ.....

LẮNG ĐỌNG


LẮNG ĐỌNG
 
Hãy nép vào vai anh
Chiều chia tay biển động
Ơi mắt huyền thơ mộng
Thấm đẫm giọt nhớ mong…
 
Hãy tựa sát vào anh
Để anh gửi lòng này
Cho bao ngày xa vắng
Nặng đầy những ngóng trông…
 
Mai giữa biển mênh mông
Ngày ngày nhìn ngắm sóng
Lòng anh mãi lắng đọng
Hình bóng em quê nhà.

CHÙM THƠ: NHỚ - THƯƠNG - THÈM

CHÙM THƠ: NHỚ - THƯƠNG - THÈM

NHỚ MÙA CHIA XA
Người còn nhớ mùa chia xa năm ấy
Cánh phượng hồng ta ép tặng cho nhau
Dòng lưu bút dại khờ đâu trọn vẹn
Mãi nghẹn lời giây phút cuối chia tay.

NHỚ QUÊ
Mình về đất Bắc chiều thu ấy
Nhớ trọn trời Nam sáng hạ vàng
Nhớ ôi! Sao nỗi nhớ riêng mang
Người thời đất Bắc hồn đang cõi nào.


THƯƠNG
Mưa buông nặng hạt rền trên lá
Thương cánh bằng lăng ướt tả tơi
Xin trời cho hạt mưa nhè nhẹ
Khẽ đậu lên cành khẽ nhẹ thôi.
 
THÈM
Tôi thèm được nằm trên chỏng tre
Lao xao gió mát buổi trưa hè
Chén chè mẹ nấu thơm gừng giã
Ngã bóng phượng già rộn tiếng ve.

BÀI THƠ ĐẦU


BÀI THƠ ĐẦU
 
Bài thơ đầu anh không gửi cho em
Viết giữa thao trường thấm đầy mồ hôi lính
Bài thơ đầu ngôn từ nghe ngộ nghĩnh
Viết thơ tình toàn quân lệnh chen ngang
Bài thơ đầu mang nỗi nhớ miên man
Tràn ngập nắng tràn tự tình xa xứ
Bài thơ đầu anh mãi luôn riêng giữ
Cảm xúc đầu đời vần điệu ngây ngô.

VẦN THƠ GÓP NHẶT



VẦN THƠ GÓP NHẶT

Em bước đi nhè nhẹ


Áo dài trắng thướt tha

Nắng hây hây đôi má

Tiếng cười giòn trên lá

Cho tươi thêm màu hạ

Lả lơi gió khẽ đùa,

Em mang vào sắc mùa

Nét dịu dàng con gái

Làm ngẩn ngơ ngây dại

Bao gả trai si tình,

Em làm ta chùng chình

Lời tỏ tình rơi mất

Cõi hồn này ngây ngất
Chẳng đặt nổi vần thơ…

NHỚ BẠN


NHỚ BẠN (Họa bài "TẠI TRÀ?" Của anh VTA - NLC)
 
Mất ngủ chắc không phải tại trà
Có lẽ do lại nhớ người ta
Ngâm nga thưởng nguyệt nâng vài chén
Ôn cố tri tân nhớ bạn mà!

GIỮA HÀ THÀNH NHỚ CÂU QUAN HỌ


GIỮA HÀ THÀNH NHỚ CÂU QUAN HỌ
Thoang thoảng gió mang hương sen đầu vụ
Chiều Hồ Tây hoàng hôn mỏi rơi dần
Thăm thẳm tím hạ riêng màu Hà Nội
Trôi thẳm vào lòng một chút nhớ chênh chao!
Tôi bước đi mà chợt thoáng nao nao
Như hôm nào nhớ em hồn chao đảo
Nhớ sắc nắng rực lên màu hoa gạo
Nhớ cổng làng xưa, bến nước, mái đình
Nhớ những đêm trăng trai gái quê mình
Say hát trao duyên chùng chình câu quan họ
Chia tay kìa mà sao không dám ngỏ
Đỏ mắt hẹn nhau đợi mùa hội sau về
Thương nhau rồi chỉ kéo vạt áo đề
Câu thương nhớ mang về thương nhớ
Chia tay rồi câu hát còn dang dỡ
Vướn theo ai suốt cả dặm đường
Người về con nhện vấn vương
Giăng mùng chờ bạn mong ngày hội lên…


(KỶ NIỆM MÙA HỘI LIM - 2012)

ĐỢI


ĐỢI
 
Người đi bóng đỗ chiều qua muộn
Nhuộm tím hồn này nỗi nhớ mong
Người đi biển chợt quá mênh mông
Con còng ngơ ngát không buồn chạy
Lay lắc chân trời bóng tịch dương...
Người đi sao để lại nhớ thương
Cô đơn lẻ bóng suốt dặm trường
Bờ kia xao xác hao gầy đợi
Vời vợi mây hờn nỗi ngóng trông…

EM CHỞ MÙA SANG


EM CHỞ MÙA SANG
 Với sắc màu tím nhớ
Trên giỏ xe dịu dàng
Nhẹ nhàng thì con gái
Em chở trọn mùa sang.
Em chở trọn mùa sang
Cho phố buồn mênh mang
Chợt hồn nhiên trẻ lại
Nắng liêu xiêu mềm mại
Ngại ngùng vươn tóc thề…
Em chở mùa hè về
Giữa ê chề bấc ẩm
Giữa bao ngày ướt đẫm
Níu chậm bước thời gian…
Em chở nắng hạ sang
Cùng hoa tràn lên phố
Ta mùa qua bao độ
Hóa ngô nghê mất rồi…

HUẾ ĐỢI EM VỀ


HUẾ ĐỢI EM VỀ
 
Huế đợi em về em biết không
Sông chảy vào lòng bởi nhớ mong
Cô liêu Bến Ngự tiêu điều chợ
Vĩ Dạ nghiêng trăng nặng nợ tình.
Huế nhớ em kìa nhớ dáng hình
Nghiêng nghiêng nón lá nụ cười xinh
Áo dài e ấp mơn man gió
Cỏ lá hờn ghen suối tóc tình.
Huế nhớ em đến lạc câu kinh
Chuông kia buông tiếng chẳng yên bình
Kim Long lẻ bóng mình ai đợi
Vời vợi đơn côi dáng Ngự Bình.
Huế nhớ em kìa sao lặng thinh!?!

MỘNG


MỘNG
 Người cứ ẩn danh ẩn mặt thôi
Để ta lặng lẽ đứng bên đồi
Bồi hồi tìm kiếm vô hoài vọng
Lạc giọng không thành một cái tên…
Lạc giọng gọi nhau một cái tên
Mà sao lòng vẫn cứ mông mênh
Người đây ta đó tình hư ảo
Bão dậy lòng ta cơn bão rền…
Bão dậy lòng ta quá chông chênh
Đêm chảy ngược đêm giấc bồng bềnh
Vày vò gối chiếc thêm mộng mị
Dung dị mơ lành em gọi tên…

MỘNG DU


MỘNG DU
 
Có những lúc ta muốn ôm lấy bờ vai nhỏ kia
Vuốt từng gợn tóc
Để em gục vào ta rồi khóc
Khóc cho những hờn nghen
Khóc cho phận bạc
Khóc cho vơi đi những nhớ thương… tủi buồn…
Nhưng có thể nào níu  được không gian
Khi hai đứa ở hai đầu xa cách.
Có những lúc ta muốn dìu em
Vượt qua sóng dữ
Hai đứa mình về miền đảo vắng
Ta rong chơi trên triền cát nắng
Ở nơi đó chỉ có gió và ta…
Nhưng rồi cũng chẳng thể vượt qua
Bao cản lực, ngấm ngầm bão tố
Lại mang đến cho em sầu khổ
Miệng thế gian…
Có những lúc ta muốn cùng em lang thang
Qua trọn vẹn những miền thương…nhớ…
Cho đêm về không cô đơn trăn trở
Nhưng chẳng thể kéo dài được đêm
Dẫu gặp gỡ kia với khao khát cháy lòng
Dẫu chỉ là một giấc mơ hoang…

LOÀI HOA BÁO HIỆU


LOÀI HOA BÁO HIỆU
 Giêng hai còn cánh đào phai
Lả lơi bên cửa giữ thừa chút xuân
Tháng ba vừa đến giữa tuần
Ngọt hương hoa bưởi nhớ thương tóc thề
Loa kèn mang tháng tư về
Tinh khôi nắng ấm đê mê lòng người
Tháng năm phượng thắm đỏ tươi
Bằng lăng tím lặng nhớ  mùa thi xưa
Tháng sáu thương mấy cho vừa
Điệp vàng lưu luyến chia tay học trò
Tháng bảy quẳng hết âu lo
Gọi nhau sắm lễ một giò hoa sen
Tháng tám theo hội lồng đèn
Nhớ hương hoa sữa vẹn nguyên tình đầu
Tháng chín thu đến u sầu
Cây rơi rụng lá một màu buồn tênh
Tháng mười trời đất chông chênh
Lá bàng thay sắc đỏ rền mùa đông
Mười một hoa ngập cánh đồng
Hồng, lan, cúc, cải mười hai vẫn còn
Vũ trụ trời đất xoay tròn
Còn mùa còn tháng ta còn yêu hoa.

TIẾNG THỞ DÀI CỦA ĐÊM


TIẾNG THỞ DÀI CỦA ĐÊM
 
Đêm
Rơi tiếng thở dài
Nhõng nhẽo giọng hờn ghen
Nấc quảng những thanh âm trách móc…
Ta
Xa xôi  viễn xứ
Biết dỗ sao cho vừa
Mong manh cánh vạc trời khuya…
Em
Phía ấy rất xa
Mãi dạt dào khắc khoải…
Ta
Trăn trở phương này
Nén cơn sóng mỏi mong…
Đêm
Nghe tiếng cầm ca
Sao quá vợi xa…

Vô đề


Vô đề
Anh tặng em hoa loa kèn cuối vụ
Chẳng tinh khôi, trắng nỏn đầu mùa
Anh tặng em chẳng biết ngọt hay chua
Trái mận chín đang mùa tím ngắt
Mang cả đây cỏi hồn này chất ngất
Để được đong đầy nổi nhớ niềm thương!!!

GỬI VỀ PHÍA NỚ


GỬI VỀ PHÍA NỚ

Bất chợt gặp mưa đầu mùa hạ
Giữa phương xa đất khách quê người
Thương em lắm nắng quê mình cháy bỏng
Muốn gửi về em một chút để dịu hơn
Gửi về em một chút gió mơn man
Vờn lên suối tóc mềm con gái
Gửi về em những hạt mưa mê mãi
Gửi cả hồn anh trong nỗi nhớ riêng mang...

NHỚ


NHỚ


Nhớ em đắm đuối cà phê chậm
Rơi thẳm vào chiều một tiếng yêu
Đàn sao gieo mãi khúc cô liêu
Cho vườn hoang vắng tiêu điều nhớ
Rớt xuống thềm rêu một ý thơ.

GÓI ĐƠN CÔI


GÓI ĐƠN CÔI
 
Gió giật từng cơn
Gối chiếc vô hồn
Quạt phe phẩy những vòng quay rời lạc
Đêm cong queo khát cháy
Ta quặn thắt quay cuồng nỗi nhớ về ai…
Ngột ngạt không gian
Tiếng tặc lưỡi thạch sùng rợn rợn
Trăng run rẫy mờ lan
Bặm môi mín chặt… rã rời thân xác
Cõi hư vô rùng rình
Bóng tối thẩm sâu
Những ký ức quay cuồng tím ngắt
Nhớ…
Nhớ…
Nhớ…
Lặng …lặng… lặng
Vợi xa…

TỰ SỰ


TỰ SỰ
 
Mình đi lòng ngỗn ngang lòng
Sợ chào không đủ mấy dòng còm men
Mình đi lòng cứ rối ren
Sợ người bảo xấu, nhỏ nhen, kiệm lời
Mình đi lòng cứ rối bời
Sợ lời không đủ mọi người cười chê
Mình đi mà dạ chẳng về
Để câu thương nhớ đề trên cửa nhà…..

THỔN THỨC


THỔN THỨC


Thổn thức đêm
Gió bật rung khe cửa
Rú rít giọng oán hờn...
Thổn thức ta
Trăn trở quặn tim đau,
Điếu thuốc cháy vô hồn
Đêm nhạt nhẽo, tiếng côn trùng vô nghĩa
U uẩn, giày vò...Bấn loạn...
Khát cháy một câu kinh
Cầu xin sám hối
Rã rời chuyện thế nhân
Đêm...
          Lặng...
                     Trôi...
Đơn chiếc...
                   Chia bôi...
      

CHƯA TỊNH


CHƯA TỊNH
 
Em đã tìm bình yên nơi của Phật
Ta ngẫn ngơ góp nhặt tiếng chuông lòng
Cửa chùa vắng mà sao ta chẳng gặp
Nắng rụng bên thềm cứ ngỡ dáng ai sang...
Ta lặng yên nghe gió lướt miên mang
Tràn sân vắng tiếng mõ đều thanh tịnh
Em đâu hởi để hồn ta vô định
Xé rách chiều…
                           một tiếng chuông…
 
(Dương Minh Hùng)

ANH SẼ ĐẾN



ANH SẼ ĐẾN

Anh sẽ đến
Không phải để tiêu sầu
Cuộc đời còn dài lắm
Sầu có hết được đâu
Anh sẽ đến
Dẫu giá rét, đêm thâu
Mong xoa dịu những hờn ghen con gái
dỗ dành những khờ dại ban sơ
anh sẽ đến
Dẫu em có thờ ơ
Còn những vấn nghi cuộc đời này chưa thật
Có những niềm riêng cứ hằng đêm phảng phất
Hoang hoải... giày vò...
Anh sẽ đến
Cố xóa những âu lo
những dằn vặt, tủi hờn...vô cớ
gọi dậy những khát khao
Anh sẽ đến
Nhưng không lãng mạn đâu
Ào vào thật nhanh
ghì chặt... sợ em tan...

(Dương Minh Hùng)

HOÀI NIỆM MÙA



HOÀI NIỆM MÙA

Cũng sắc hoa tím đó
Rụng bên cội si già
Góc đường xa xưa ấy
Nhưng em giờ nơi đâu!

Em bây giờ nơi đâu?
Có nhớ câu ước hẹn
Để anh thành sâu kén
Dấu mình trong vỏ tơ...

Em còn nhớ vần thơ
Ngẫn ngơ anh viết vội
Như một lời xám hối
Trước thánh nhân ái tình

Nơi góc nhỏ đời mình
Còn nhớ không em hỡi!
Những đêm trời dịu vợi
Ngóng biển đón trăng về...

Nhớ những lúc vai kề
Lặng yên nghe nhạc Trịnh
Đêm thở than thanh tịnh
Giọt buồn nào vu vơ...

Em giờ là giấc mơ
Của tình tôi khờ dại
Đợi chờ trong xa ngái
Mùa...
           lại mùa...
                           miêng mang...

(Dương Minh Hùng)

GÓP MỘT CHÚT CHO ĐẦY KHÚC DU CA


(Tặng Du ca)

"Ta muốn hát những bài phố Trịnh
Khúc Thụy Du lưng lững giữa núi đời" (Du ca)
Chơi vơi mãi ngày cuối rồi Biển nhớ
Chủ nhật buồn, căn gác hóa đìu hiu
Lặng lẽ nơi này sao mãi cứ cô liêu
Thu qua đấy sao ta không níu được
Phôi pha mãi sao chân chưa dừng bước
ĐểThánh đường cũng mang buồn tuổi đá
Lăn lăn hoài bởi cái sự ngẫu nhiên
Đêm lặng lẽ nơi này, bên ấy
Chẳng làm sao ru nỗi chút tình vơi
Đời là thế Ru đời đi nhé
Để thấy mưa là giọi nước mắt em
Hồn tuyệt vọng thu vàng mấy độ
Để đem hồn cho gió cuốn đi
Rồi thấy đấy một ngày như mọi ngày
Cho ta hỡi ta ơi đừng tuyệt vọng
Tìm ước mong một cõi đi về
Chơi quán đời thấy hoa vàng mấy độ
Trả nhân gian những đóa hoa vô thường............
Ru tình nhỏ sao quên ơi tình nhỏ
Phôi phai thấy ru ta ngậm ngùi

----------(Dương Minh Hùng)----------

EM...GIÓ... VÀ MÂY...


Em nói gì cùng gió chiều nay
Để gió đưa mây về khóc đêm này
Để lòng anh chất đầy tâm sự
Chơi vơi cùng với gió và mây...

Em nói gì cùng gió và mây 
Để gió cùng mây thổn thức đêm ngày
Mưa vươn hạt rơi đầy con phố nhỏ
Ngõ vắng lặng buồn theo lối gió và mây

Em nõi gì cùng gió chiều nay
Để gió đưa mây về lấp trăng gầy
Đẩm đầy thương nhớ dòng sông lặng
Vắng trăng gầy bến cũ mờ say...

Em nói gì cùng gió chiều nay
Để lá rơi đầy trên phố nhớ
Để mây rơi lệ đêm trăn trở
Sao lỡ vô tình gieo nhớ thương...
--------Dương Minh Hùng----------

NHỚ QUÊ

Giữa trời xứ Bắc lạnh têNghe câu "Răng rứa" nhớ quê quá chừng!CẦU SÔNG HÀNBẢO TÀNG CHĂMĐƯỜNG BẠCH ĐẰNGCẦU THUẬN PHƯỚC